18/11/2024 19:28
794 lượt truy cập
Đã theo dõi
Theo dõi kênh
Tóm tắt
Truyện dịch: 出差路上碰到了闹鬼的酒店
Edit bởi: Ngọc lâu cổ trấn
‐------
Tôi tên là Lâm Thiên, năm nay 30 tuổi, vì công việc nên tôi thường xuyên phải đi công tác.
Như những lần trước, tôi đến một thị trấn khá xa và hẻo lánh.
Khi tôi đến nơi thì trời đã tối, giờ tôi cần tìm một chỗ tạm trú qua đêm để sáng mai tiếp tục công việc.
Thị trấn này tôi chẳng quen ai, tôi đi trên con phố vắng vẻ, lòng không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.
Nhưng tôi đã quen với cảm giác này, vì để vợ tôi có cuộc sống tốt đẹp, tôi phải làm việc chăm chỉ hơn nữa.
Chỉ có như vậy, tôi mới có thể đáp lại tình yêu của vợ.
Vợ tôi tên là Bạch Tiệp, không chỉ xinh đẹp mà còn rất hiền thục, cuộc sống vợ chồng chúng tôi rất hạnh phúc.
Chúng tôi có một cô con gái nhỏ, là kết quả của tình yêu của chúng tôi, năm nay mới vào mẫu giáo.
Mỗi khi nghĩ đến vợ và con gái, cơ thể mệt mỏi của tôi lại ngay lập tức tràn đầy năng lượng.
Không lâu sau, tôi tìm được một khách sạn, làm thủ tục nhận phòng thành thạo, kéo vali lên tầng 4.
Tôi ngẩng đầu nhìn số phòng, 404, đúng là phòng này rồi.
Nhưng tôi hơi mê tín, cảm thấy số phòng này không mang lại điềm lành.
Tôi yêu cầu đổi phòng, nhưng lễ tân nói rằng tất cả các phòng khác đã đầy.
Bây giờ trời đã tối hẳn, nếu đổi khách sạn khác thì chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian.
Vì vậy, tôi đành quay lại phòng đó, đơn giản vệ sinh rồi nhảy lên chiếc giường lớn với bộ ga trải giường màu trắng.
Đệm giường mềm mại và thoải mái, tôi bỏ hết mọi lo lắng ra ngoài, không tự chủ được mà nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, trong giấc mơ tôi mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa.
Theo phản xạ, tôi ngồi dậy trên giường, hỏi lớn:
“Là ai vậy?”
Mấy giây trôi qua, không có bất kỳ câu trả lời nào, tôi lại ngã đầu xuống giường, chìm vào giấc ngủ sâu.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa lại vang lên khiến tôi tỉnh giấc.
Tôi lập tức ngồi dậy, lần này không vội hỏi, mà lắng nghe thật kỹ, xác nhận có người gõ cửa, rồi mới lắc lư đôi dép đi trong phòng, đưa mắt đầy máu lên cửa sổ mắt mèo.
Hành lang khách sạn tối om, bên ngoài yên tĩnh đến lạ.
Tôi gãi đầu, có vẻ như chẳng có ai gõ cửa, liệu có phải tôi quá mệt mỏi gần đây nên nghe nhầm không?
Khi tôi vừa định quay lại giường, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Mẹ kiếp, ai mà lại làm trò đùa quái gở thế này vào giữa đêm khuya? Muốn chết hả?
Cơn giận bùng lên trong tôi, không suy nghĩ nhiều, tôi vội vàng kéo mạnh cửa phòng ra.
Tôi ngẩn người, vì ngoài cửa không hề có bóng người.
Tôi lại thò đầu ra ngoài, hành lang tối om, im lặng đến mức nghe được tiếng rơi của một cây kim, chẳng có gì bất thường cả.
Thật kỳ lạ…
Nếu thực sự không có ai gõ cửa, vậy thì làm sao giải thích được tiếng động lúc nãy?
Không lẽ... là ma quái sao?
Danh sách chương
Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
Loading...
Upload ảnh mới
Ảnh đã upload
Làm mới danh sách
Nội dung mới nhất của Ngọc Lâu Cổ Trấn
Bình luận