Khi Cung Tử Thương rời đi, Cung Thượng Giác khẽ thu lại nụ cười, hắn lặng lẽ ngắm nhìn chậu đỗ quyên trắng, ánh mắt tối lại vài phần, trong đáy mắt vướng vấn chút ôn nhu lẫn u buồn khó lòng nhận thấy…
Cung Viễn Chuỷ đã nhìn thấy hết thảy mọi việc, từ ngày đó, ánh mắt như vậy thường xuyên có thể thấy. Khi ở bên ngoài xử lý chính vụ, hắn băng lãnh lạnh lùng, ít khi nói cười nhưng khi trở về phủ, đặc biệt là lúc đ ù a n g h ị c h với chậu đỗ quyên, trong lòng cảm xúc lại biểu lộ một cách rối rắm khó hiểu.
Rõ ràng là không nỡ, vì sao lại để nàng ra đi? Ngày đó, giữa bức tường cung cấm, hắn ta đã từng hỏi Cung Thượng Giác câu này. Đôi mắt hắn ngấn lệ, đôi tay cầm k i ế m r u n r ẩ y nỗ lực á p c h ế cảm xúc mãnh liệt bên trong, hắn thở ra một hơi dài, chầm chậm đáp lại: “Nàng nên sống cho chính mình.”